Tôi vẫn nghĩ rằng khi mang thai thì ốm nghén và chuyện ói mửa là điều bình thường nhưng sự thực thì không phải như vậy.
Lần mang thai đầu tiên, tôi bị ốm nghén khi mới bước sang tuần thứ năm của thai kì. Mẹ chồng tôi gật đầu tỏ vẻ rất hài lòng vì bà thấy rằng đây là một dấu hiệu tốt, buồn nôn xảy ra có nghĩa là cơ thể của tôi đã đầy đủ tất cả loại hormones cần thiết để giúp thai nhi được an toàn. Chồng lái xe đưa tôi về nhà, trên đường tôi nhấm nháp chút gừng để chống buồn nôn, biết được chứng buồn nôn thỉnh thoảng sẽ xảy ra nên tôi đã ăn uống sớm hơn bình thường.
Mặc dù đã cố gắng nhai gừng, ăn bánh quy mặn, nhấm ngụm nước đá, các protein, uống thuốc chống say để tránh những cơn nghén đến bất chợt nhưng tôi vẫn bị nôn cho đến tận khi dạ dày như một chiếc khăn ướt bị vắt kiệt nước.
Đây là lần đầu tiên tôi mang thai và đáng lẽ ra tôi nên đi gặp bác sĩ sản khoa vài tuần trước đó rồi. Nhưng tôi đã không làm thế cho nên khi cần sự trợ giúp của bác sĩ, tôi đã bị đưa vào phòng cấp cứu ngay lập tức. Khi đó, tôi thấy kiệt sức, cảm giác như mình có thể sẽ chết sau khi chờ đợi làm một số xét nghiệm. Họ xác định tôi bị mất nước nghiêm trọng, tôi phải tiếp nước rồi về nhà ngay sau đó. Các bác sĩ cũng nói rằng: “Ốm nghén xảy ra vào buổi sáng, điều đó chỉ có nghĩa là em bé đang khỏe mạnh!”.
Và mỗi khi cảm thấy cơ thể kiệt sức như trước, tôi lại được truyền nước. Tôi đã cố gắng đợi thêm vài giờ để truyền nốt nước vào cơ thể mình và trông chờ một điều gì đó có ý nghĩa hơn. Điều này đã xảy ra bốn lần nữa cho đến khi đi khám lại thì tôi đã bị giảm khoảng 10% trọng lượng cơ thể, quần áo của tôi quá rộng, và đôi mắt tôi sâu hoắm vào trong gương mặt tái mét.
Bác sĩ mới đã hoài nghi về chứng buồn nôn của tôi hình như không phải là một dấu hiệu tốt như bình thường. Có lẽ tôi nên cố gắng ăn một cái gì đó ngay trước khi ra khỏi giường. Có thể là kẹo hay bánh quy giòn hay ngụm rượu gừng? Nếu tôi còn đủ sức thì có lẽ tôi đã hét lên vì nó chẳng giúp ích gì cho tôi cả, tất cả mọi thứ tôi có thể làm chỉ là đi lại nặng nề hơn so với trước. Trong khi chồng tôi đã cố gắng giải thích rằng chúng tôi đã thử tất cả các biện pháp thông thường rồi. Bất đắc dĩ, bác sĩ đã phải kê đơn cho tôi một vài viên thuốc để chống buồn nôn vào buổi sáng.
Các tuần tiếp theo, tôi đã uống thuốc với niềm hy vọng điều đó có thể giúp tôi tốt hơn. Các loại thuốc Phenergan (thuốc điều trị các bệnh dị ứng) tôi không dùng được vì nó gây cho tôi cảm giác buồn ngủ nhiều hơn so với bình thường, nhưng ngay cả như vậy, sự kết hợp của Phenergan và Zofran (thuốc phòng buồn nôn) cũng không có tác dụng mấy trong việc giúp tôi giảm chứng nôn mửa liên tục. Tôi quay lại viện để xét nghiệm. Lần này, các bác sĩ tìm thấy ketone trong nước tiểu, chất làm cơ thể tôi yếu đi rất nhiều so với bình thường. Nói cách khác, cơ thể tôi không nhận bất cứ thứ gì được đưa vào trong thời gian thai kỳ. Các bác sĩ chẩn đoán tôi mắc triệu nôn nghén, một tình trạng hiếm và đe dọa tính mạng ảnh hưởng đến khoảng 2% thai phụ.
Bây giờ tôi đã được điều trị chăm sóc sức khỏe tại nhà. Tôi phải truyền dịch và truyền vitamin 24 giờ một ngày và dạy làm thế nào để có thể đặt được đường truyền tĩnh mạch trung tâm từ ngoại biên (PICC), cách này sẽ giúp cơ thể tôi tiếp nhận được thuốc Zofran thông qua ống truyền.
Trong một vài ngày đầu, trong khi vẫn còn rất yếu nhưng tôi đã có thể bắt đầu đi xung quanh căn hộ. Một vài ngày sau đó, tôi có thể ăn được một con gà tây và bánh sandwich pho mát, nhưng không ăn được nhiều như người khác. Tôi vẫn cần sự giúp đỡ của y tá để tắm một lần một tuần.
Mặc dù chứng buồn nôn và ói mửa không biến mất hoàn toàn, nhưng tôi đã có thể không cần phải sử dụng tới PICC vào tuần thai thứ 20. Thời điểm đó, tôi đã có thể chuyển sang dùng thuốc uống.
Kể từ khi qua được những tuần khủng khiếp trong lần mang thai đầu tiên, tôi đã có những kiến thức đầy đủ về chứng ốm nghén hiếm gặp trong thời gian mang thai và có khả năng tự kiểm soát được bản thân mình trong những lần mang thai tiếp theo. Lần mang thai sau, tôi nằm viện một tuần trong giai đoạn đầu thai kì, nơi tôi nhận được sự chăm sóc y tế đầy đủ. Thật may mắn khi tôi đã gặp người bác sĩ điều trị chứng nôn nghén hiếm gặp. Nếu cô ấy không nhận ra được điều gì thực sự đang xảy ra với tôi thì có lẽ tôi hoặc là bốn đứa con hiện tại của tôi sẽ không xuất hiện ở đây được nữa rồi.